
Mọi chuyện bắt đầu… thật tình cờ.
Ngày ấy, em chỉ là cô học sinh lớp 12 đang học lớp cảm tình Đảng, còn anh là chàng Công an nghiêm nghị tình cờ có mặt tại Huyện uỷ hôm ấy. Một ánh nhìn thoáng qua, một vài câu chào hỏi lịch sự – chẳng ai ngờ rằng lại mở đầu cho một hành trình dài mang tên “chúng ta”.

Lời tỏ tình dễ thương^^
Chúng mình bắt đầu làm quen… vào một thời điểm không ai ngờ tới: giữa mùa dịch Covid.
Khi cả thế giới đang chậm lại, em thì vừa ôn thi đại học, còn anh vẫn bận rộn với công việc. Những tin nhắn hỏi thăm, những lời động viên vụng về nhưng chân thật đã nối gần hai người xa lạ. Em chẳng nhớ rõ mình bắt đầu thích anh từ khi nào – chỉ biết là cảm giác yên tâm mỗi khi thấy tên anh hiện lên màn hình chưa bao giờ thay đổi.
Và rồi… một buổi tối đi xem phim đã đổi hướng cuộc đời tụi mình.
Chúng mình đi xem phim chung – lần đầu. Vẫn là hai người bạn “chưa gọi tên”, vẫn là những câu chuyện vu vơ. Nhưng ngay sau buổi đó, anh đã nhắn cho em một dòng tin khiến em bật cười trong đêm:
.........................................................
Và em đã gật đầu. Cũng nhẹ nhàng như cách chúng mình đến bên nhau.

Phút giây cầu hôn
Thời gian trôi…
Có giận hờn, có thấu hiểu, có những lần xa – gần vì công việc, vì học hành… Nhưng điều duy nhất không thay đổi là: mỗi ngày trôi qua, chúng mình vẫn chọn ở lại bên nhau.
Anh không hứa sẽ cho em cuộc sống đầy đủ nhất, nhưng anh hứa: sẽ đi cùng em, dẫu nắng hay mưa.

Ngày lễ đính hôn
Một dấu mốc mới bắt đầu cho hành trình chung đôi. Cảm ơn anh – vì đã đến, vì đã kiên nhẫn, vì đã chọn em.
Và cảm ơn em – vì đã tin tưởng, vì đã đồng hành, vì đã luôn là chính em.
.